Ngày căn nhà mới xây xong, tôi cứ ngỡ vợ mình sẽ vui lắm. Từ khi cưới, chúng tôi phải ở chung với mẹ tôi trong căn nhà cũ chật chội. Mỗi lần đi làm về, vợ tôi đều cặm cụi cơm nước, giặt giũ, chăm con, còn mẹ tôi thì ngồi xem tivi hoặc đi sang nhà hàng xóm buôn chuyện. Tôi biết vợ buồn, nhưng cô ấy không than vãn nửa lời.
Tôi không giàu. Để xây được căn nhà này, tôi và vợ đã vay ngân hàng 500 triệu, cộng với tiền tiết kiệm, mới đủ. Căn nhà chỉ nhỏ thôi, hai phòng ngủ, một phòng khách, nhưng là giấc mơ cả đời của vợ chồng tôi.
Ngày làm lễ nhập trạch, mẹ tôi chẳng những không vui mà còn mắng vợ tôi:
– Nhà này đứng tên thằng Tùng, cô tưởng cô có phần hả? Tôi nói trước, tôi mà ở không thoải mái, tôi đuổi cô đi ngay lập tứ
Vợ tôi chỉ cười, cúi đầu:
– Con biết rồi, mẹ.
Tôi nghe cũng khó chịu nhưng ngại cãi lại mẹ. Sau hôm đó, mẹ tôi dọn vào ở, ngang nhiên chiếm phòng rộng nhất. Bà tự mua ổ khóa riêng, còn vợ chồng tôi với con phải ngủ phòng nhỏ hơn. Vợ tôi vẫn im lặng, sáng dậy sớm nấu đồ ăn, tối về rửa bát, dọn dẹp, giặt đồ cho cả nhà.
Một buổi tối, mẹ tôi ngồi giữa phòng khách, bấm điện thoại, mắt không rời màn hình, nói lớn:
– Này, dọn đồ đi. Nhà này chật, tôi ở với thằng Tùng là đủ. Cô với con cô về nhà ngoại mà ở.
Tôi sững người: – Mẹ… sao tự nhiên…
Bà trừng mắt:
– Tao không muốn nhìn thấy nó trong nhà. Tao nói là làm.
Tôi quay sang nhìn vợ. Cô ấy đứng lặng, tay vẫn đang cầm tô cơm cho con ăn dở. Bất chợt, vợ cười. Một nụ cười rất lạ – không giận, không buồn, cũng không cam chịu. Cô đặt tô cơm xuống bàn, lau tay rồi đi vào phòng. Năm phút sau, cô xách vali bước ra.
– Được rồi, con đi.
Mẹ tôi bật cười khẩy:
– Biết điều là tốt.
Nhưng vợ tôi không đi ra cửa. Cô mở ngăn kéo tủ hồ sơ, lấy ra một xấp giấy tờ, đặt lên bàn trước mặt mẹ tôi:
– Đây là giấy tờ vay ngân hàng đứng tên con. Đây là giấy chuyển nhượng đất cũng đứng tên con. Nhà này do con mua đất, vay tiền, tự xây. Hồi đó con sợ mẹ buồn vì nghĩ không có phần nên kêu chồng con đứng tên chung. Nhưng tiền trả hàng tháng, một mình con gánh. Giờ con không muốn gánh nữa. Con sẽ bán nhà trả nợ, dọn về nhà ngoại. Mẹ ở lại thì trả nợ thay con nhé.
Mẹ tôi trợn mắt, mặt trắng bệch:
– Cô… cô nói cái gì?
Tôi cũng choáng váng. Vợ nhìn tôi, giọng vẫn nhẹ nhàng:
– Anh xin nghỉ làm mai nhé. Đi ra ngân hàng với em làm thủ tục bán nhà. Em không kham nổi nữa. Con cần chỗ ở thật sự, không phải nhà giả tạo mà mỗi ngày nó thấy mẹ bị sỉ nhục.
Nói rồi, cô dắt con ra cửa. Mẹ tôi ngồi phịch xuống ghế, run rẩy:
Không… không được… đây là nhà của tao…
Vợ quay đầu lại:
– Mẹ yên tâm, con không tranh với mẹ đâu. Con chỉ lấy lại tiền con bỏ ra thôi. Từ nay, mẹ muốn làm gì thì làm. Con không cần căn nhà này, chỉ cần bình yên.
Tôi chạy theo, níu tay vợ:
– Anh xin lỗi… đừng bán nhà… anh sẽ nói mẹ…
Cô rút tay khỏi tôi, ánh mắt vừa mệt mỏi vừa kiên quyết:
– Muộn rồi anh ạ. Em không đủ sức ở đây thêm ngày nào nữa.
Ngày hôm sau, căn nhà treo biển bán. Mẹ tôi gào khóc, chửi rủa om sòm nhưng không làm gì được. Người mua nhà trả đủ tiền. Vợ tôi trả hết nợ ngân hàng, phần còn lại cô gửi tiết kiệm, dắt con về nhà ngoại ở. Tôi chỉ còn lại một vali đồ, đứng giữa căn nhà không còn là của mình, nghe mẹ rên rỉ khóc lóc mà thấy đầu óc trống rỗng.
Đến tận lúc ấy, tôi mới hiểu. Bao nhiêu năm nay, người gồng gánh mọi thứ là vợ tôi. Còn tôi, chỉ biết cúi đầu nghe mẹ, để rồi mất đi tất cả.