Đưa vợ về nhà nhờ dạy bảo lại, sáng hôm sau nhìn bài đăng của bố vợ trên Facebook mà tôi tái mặt
Tôi và Nhung kết hôn đã gần hai năm. Lúc mới yêu, cô ấy dịu dàng, ngoan ngoãn, chuyện gì cũng hỏi ý kiến tôi. Nhưng dạo gần đây, Nhung thay đổi hẳn. Cô ấy hay cãi lại, thích làm theo ý mình, chẳng thèm nghe lời tôi nữa. Tôi bảo cô ấy bớt chi tiêu, cô ấy nói tiền cô ấy làm ra, cô ấy thích mua gì thì mua. Tôi bảo cô ấy dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng, cô ấy thản nhiên trả lời:
– Anh cũng có tay chân, tự làm đi.
Tối hôm qua, tôi đi làm về muộn. Cả ngày mệt mỏi, bụng đói cồn cào. Về đến nhà, tôi thấy Nhung đang ngồi trên ghế sofa, tai đeo tai nghe, mắt dán vào màn hình điện thoại. Tôi nhìn vào bếp, mọi thứ vẫn y nguyên như lúc sáng. Tôi hỏi:
– Em chưa nấu cơm à?
Cô ấy không nhìn tôi, chỉ đáp cộc lốc:
– Em ăn rồi. Anh tự lo đi.
Nghe câu đó mà máu trong người tôi sôi lên. Tôi gằn giọng, mắng cô ấy một trận, nói cô ấy vô trách nhiệm, không biết làm vợ. Nhung tháo tai nghe xuống, nhìn thẳng vào tôi, mắt đỏ hoe nhưng giọng vẫn bình thản:
– Em mệt. Nếu anh thấy không chịu được thì ly hôn đi.
Nói xong, cô ấy đứng dậy, cầm cốc nước lên uống, bỏ mặc tôi ngồi tức giận. Đêm đó, tôi nằm mà không sao ngủ được. Tôi nghĩ mãi, rồi quyết định: Mai sẽ đưa cô ấy về nhà ngoại, để bố mẹ cô ấy dạy lại. Chắc hồi nhỏ được cưng chiều quá nên mới thành ra như vậy.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, bảo Nhung chuẩn bị đồ. Cô ấy không hỏi gì, lặng lẽ thay quần áo rồi lên xe. Suốt quãng đường dài, cô ấy ngồi im, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt vô hồn khiến tôi càng thêm bực.
Về đến nhà, tôi chào bố vợ, kéo ông ra ngoài sân, giọng nghiêm nghị:
– Bố à, con nói thật. Con không thể chịu đựng được nó nữa. Nó chẳng coi con ra gì, suốt ngày cãi lời, việc nhà không làm, cơm nước không nấu. Bố dạy lại nó giúp con, chứ con chịu hết nổi rồi.
Bố vợ tôi im lặng, nhìn tôi thật lâu. Rồi ông hỏi:
– Con có từng hỏi nó mệt không? Có khi nào con tự vào bếp nấu cơm, rửa bát, lau nhà giúp nó không?
Tôi lí nhí:
– Nhưng con là đàn ông, con bận công việc…
Ông thở dài, ánh mắt đầy buồn bã:
– Thôi, con cứ về trước đi. Để hôm nay bố nói chuyện với nó.
Nghe vậy, tôi yên tâm lắm. Tôi chắc chắn sau hôm nay, Nhung sẽ bị bố mắng cho một trận, rồi ngoan ngoãn quay về làm vợ hiền. Tôi lái xe về mà lòng nhẹ nhõm, thậm chí còn nghĩ tối nay sẽ nhắn cô ấy về sớm nấu món canh xương tôi thích.
Nhưng đời không bao giờ như tôi tính.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy, với tay lấy điện thoại lướt Facebook. Đập vào mắt tôi là bài đăng mới nhất của bố vợ. Tò mò, tôi bấm vào xem. Vừa đọc xong, toàn thân tôi lạnh toát, tay run lên, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài lồng ngực.
Bài viết viết:
“Con gái à, từ nhỏ đến lớn, bố dạy con phải tự lập, mạnh mẽ, không dựa dẫm ai. Nhưng bố chưa từng dạy con phải nhẫn nhịn, cam chịu hay phục tùng ai vô điều kiện. Nếu mệt, con cứ về đây. Nhà luôn là nơi đón con trở về, không ai có quyền bắt con sống khổ sở cả.”
Dưới bài đăng là tấm ảnh Nhung ngồi trước hiên nhà, hai tay ôm gối, mắt nhìn xa xăm đầy mệt mỏi. Bố vợ đứng phía sau, tay đặt nhẹ lên vai cô ấy, gương mặt lộ rõ vẻ xót xa.
Tôi nhìn chằm chằm màn hình, cảm giác nhục nhã và ân hận dâng lên nghẹn cổ. Tôi cứ nghĩ mình đúng, mình có quyền bắt vợ nghe lời, nhưng tôi quên mất, cô ấy cũng là một con người. Tôi đã bao giờ hỏi cô ấy có mệt không? Tôi đã bao giờ hỏi cô ấy muốn gì, cần gì, hay chỉ biết ra lệnh?
Những ngày sau, tôi gọi điện, nhắn tin cho Nhung không biết bao nhiêu lần. Tôi xin lỗi, cầu xin cô ấy về nhà. Nhưng cô ấy chỉ đọc, không trả lời. Tôi tìm tới nhà bố vợ, quỳ xuống xin lỗi, khóc như một đứa trẻ, nhưng ông chỉ nhìn tôi, giọng bình thản nhưng lạnh lẽo:
– Con về đi. Bố không dạy con gái bố để nó phải hầu hạ ai. Nếu con không thể cho nó hạnh phúc, thì đừng giữ nó bên mình.
Tôi lầm lũi bước ra khỏi cổng, nắng chói mắt mà tôi vẫn thấy lạnh run. Từ hôm đó, tôi bắt đầu học cách tự nấu ăn, tự dọn nhà, tự giặt quần áo. Tôi nhận ra, thứ tôi cần học không phải cách làm chồng, mà là cách làm người.
Nhưng có lẽ, mọi sự hối hận của tôi… đã quá muộn rồi.